Những câu hỏi liên quan
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Nguyễn Tuấn Dĩnh
26 tháng 7 2018 lúc 3:44

Vào sáng diễn ra buổi học cuối cùng, chú bé Phrang nhìn thấy điều khác lạ:

   + Có nhiều người đứng trước bảng dán cáo thị

   + Trường học không ồn ào như thường ngày mà “bình lặng”

   + Không khí trong lớp trang trọng, Ha-men mặc lễ phục, thầy dịu dàng không giận dữ

   + Có thêm cụ Hô-de, bác phát thư, và người dân làng ngồi trong lớp

=> Báo hiệu buổi học bằng tiếng Pháp cuối cùng, điều được niêm yết ở trụ sở xã

Bình luận (0)
Thi Hoa Bui
Xem chi tiết
Phạm Ngọc Anh
Xem chi tiết
Chillwithme
6 tháng 12 2017 lúc 21:29

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của con người, là nơi để con người nhìn nhận cuộc sống. Sẽ ra sao nếu con người không có đôi mắt? Có lẽ đó là điều không may mắn nhất của cuộc đời. Làm một đôi mắt đã là hạnh phúc nhưng được là đôi mắt của cậu học trò chăm ngoan thì với tôi không còn gì trọn vẹn hơn nữa.

Từ khi cất tiếng khóc chào đời ai cũng khen cậu bé có đôi mắt sao mà đẹp và sáng thế. Đôi mắt tròn, lúc nào cũng mở to đen láy, dường như nhìn vào đôi mắt ấy soi sáng được tất cả. Những lời khen ấy càng khiến tôi hãnh diện hơn.

Càng lớn cậu bé càng khôi ngô và điểm sáng nhất trên khuôn mặt vẫn là đôi mắt toát lên vẻ thông minh. Rồi cậu bé cũng đến tuổi đi học. Cậu trở thành cậu học trò chăm ngoan, được thầy cô bạn bè yêu quý. Cha mẹ cậu vô cùng tự hào. Còn tôi hạnh phúc vì lúc nào củng được chăm sóc rất chu đáo. Những bài học về giữ gìn sức khỏe, nhất là đôi mắt mà cậu học được ở trường đã mang về nhà và chăm sóc tôi một cách khoa học. Sáng nào cậu cũng dùng khăn sạch lau rửa đôi mắt. Suốt ngày, dù ở trường học hay ngoài đường cậu cũng luôn cẩn thận không để bụi bẩn làm đau tôi. Không bao giờ cậu dùng tay dụi mắt hay làm thứ gi rơi vào tôi. Khi học bài hay ngồi xem ti vi, vui chơi giải trí cậu chủ bao giờ cũng chú ý khoảng cách tốt nhất cho tôi. Tối đến, sau khi rửa tôi sạch sẽ bằng dòng nước mát lành, cậu chủ còn giúp tôi sảng khoái hơn sau một ngày mệt nhọc bằng thuốc tra mắt. Lúc nào tôi cũng có cảm giác an toàn tuyệt đối.

Không chỉ được cậu chủ chăm sóc về sức khỏe, tôi còn được sống trong thế giới tinh thần tuyệt vời. Hàng ngày tôi được nhìn, được học biết bao điều thú vị. Nhờ cậu chủ chăm học nên tôi được đọc rất nhiều cuốn sách hay, có thêm nhiều tri thức. Những cuốn sách của cậu rất hợp với lứa tuổi, lúc nào cũng được cậu nâng niu. Những chùm điểm tốt hôm nào tôi cũng được chiêm ngưỡng. Nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn, trìu mến của thầy cô, bố mẹ tôi thấy hạnh phúc thay cho cậu chủ. Đặc biệt, vào mỗi buổi sáng và buổi tối tôi được cùng cậu chủ ngắm cảnh vật xung quanh. Cảnh đẹp, khí hậu trong lành thật tốt cho chúng tôi. Những lúc đó, tôi mơ màng nhắm lại cảm nhận hơi thở của thiên nhiên. Thật thú vị. Nhất là những đêm trăng rằm, tôi được thỏa thuê ngắm chị Hằng xinh đẹp. Trăng rằm lung linh và kì ảo lắm....Cuộc sống còn rất ý nghĩa bởi tôi là phương tiện giúp cậu chủ truyền tải nhiều cảm xúc. Thường tôi được nhận những ánh mắt yêu thương, ấm áp nên lúc nào nom tôi cũng dịu dàng, dễ chịu, ai cũng muốn ngắm nhìn. Chẳng khi nào thấy cậu chủ cau mặt hay giận dữ khiến tôi trở nên xấu xí cả. Trong mắt mọi người tôi đẹp hoàn hảo.

Cuộc sống của tôi cứ thế yên bình trôi qua nếu không có một chuyện xảy ra. Hôm đó ở lớp học, trong lúc nô đùa một người bạn của cậu chủ vô tình làm tôi đau. về nhà, tôi đỏ rồi sưng lên. Tôi có đau một chút thôi nhưng lo cho cậu chủ hơn. Cậu ấy lo cho tôi quá nên cứ khóc mãi. Đến khi bác sĩ nói khóc nhiều sẽ làm mắt đau thêm thì cậu mới thôi. Điều gì tốt cho tôi cậu đều làm hết. Vì thế tôi cũng không muốn cậu chủ buồn lâu nên cố gắng chóng khỏi. Bao nhiêu thuốc và thức ăn bổ dưỡng tôi đều dùng hết, chỉ mong nhanh lành bệnh. Và mấy hôm sau khi nhận được tin vui từ bác sĩ là tôi hoàn toàn bình phục, cậu chủ sung sướng nhảy lên cười rạng rỡ, nụ cuời ấy đã vắng bóng suốt mấy hôm tôi bệnh. Tôi mừng quá, nước mắt bỗng dưng rơi xuống...

Nếu ai cũng có tấm lòng như cậu chủ tôi thì tất cả những đôi mắt trên thế gian này thật hạnh phúc và yên bình. Giá trị của chúng tôi không đơn giản chỉ để nhìn mà còn để hiểu, để cảm nhận và làm việc để thành người có ích. Những đôi mắt cũng có cuộc sống tâm hồn đấy các bạn

Bình luận (0)
Elizabeth
29 tháng 9 2016 lúc 15:35

mk làm không giống dàn ý được không PHẠM NGỌC ANH?

Bình luận (0)
Chillwithme
6 tháng 12 2017 lúc 21:26

Ai cũng khen tôi là “đôi mắt” đẹp, trong sáng, thông minh, lanh lợi của cậu bé Hòa. Sáng nào tội cũng được lau rửa nhẹ nhàng, sạch sẽ, lại còn được soi gương nữa. Sau đó tôi ôn bài và đi đến trường. Dọc đường tôi tha hồ được ngắm cảnh đẹp, được nhìn bạn bè với đôi mắt đầy thân thiện, vui vẻ. Đến lớp tôi đọc bài, chép bài, làm bài đầy đủ. Về nhà tôi học bài, làm bài tập, xem sách báo. Thỉnh thoảng tôi cũng đi xem phim, xem ca nhạc và vui chơi ở Nhà Văn hóa Thiếu Nhi. Nhờ thế tôi được nhiều đôi mắt khác nhìn tôi với vẻ thiện cảm, thậm chí còn thán phục nữa.

Từ ngày lên học cấp II, nhất là từ đầu năm lớp 6 đến nay, cậu Hòa không còn chăm học nữa.Ở lớp cậu ta chỉ mải vẽ bậy ra vở, ghi chép đại khái, bài không chịu làm, kiểm tra thì liếc ngang liếc dọc. Về nhà cậu Hòa lại vứt sách vở bừa bãi, không chịu học bài, làm bài. Suốt ngày cậu ấy chỉ lang thang ngoài đường, la cà quán nước, rủ rê bạn bè đi chơi quên cả giờ ăn, giấc ngủ. Sách báo cậu ấy cũng chẳng thèm ngó ngàng đến một trang. Vì mải nghịch ngợm, chơi bời, thậm chí có lúc còn chửi nhau, nói tục, đánh nhau sưng cả mặt mày, nên cứ ăn cơm xong buổi tối cậu ấy lăn ra giường ngủ. Hôm nào có chương trình ở tivi mà cậu ấy thích, thôi thì cậu thức thật khuya để xem khiến tôi mỏị nhừ, sáng hôm sau dậy tôi trở nên đờ đẫn. Tôi bây giờ không còn phân biệt được cái gì là đẹp, cái gì là xấu, cái gì là tốt nữa. Dáng vẻ của tôi cũng không được đàng hoàng như xưa, lúc thì liếc ngang, lúc liếc dọc, lúc thao láo nhìn, lúc cụp xuống thẹn thùng. Cái gì hiện ra với tôi cũng chỉ Ịà đại khái. Suốt ngày tôi cứ mở ra, nhắm vào một cách thụ động, vô ý thức, luôn luôn đờ đẫn. Đôi lúc tôi lại ánh lên vẻ tinh nghịch, ranh mãnh khiến nhiều con mắt nhìn tôi ấm ức, ác cảm, xa lánh.

Khổ nhất là chủ nhật tuần trước cậu Hòa móc túi lấy trộm tiền của mẹ đi chơi điện tử. Cậu xoi mói nhìn chỗ mẹ cất tiền, đến chỗ chơi điện tử cậu bấm lia bấm lịa cả buổi chiều khiến tôi mỏi nhừ. Đã thế, lúc ra về, cậu Hòa còn cãi lộn với mấy tay “anh chị” ở quán giải khát, cậu dồn cơn tức giận vào khói thuốc làm tôi cay xè. Cậu còn đánh lộn với mấy đứa ở cùng đường phố, bị chúng nó đấm cho tới tấp vào mặt, vào người, tôi như muốn nổ đom đóm, sưng vù lên và đành chịu để cho nước từ đâu không biết chảy ra giàn giụa. Buồn ghê! Đôi khi cậu Hòa đứng trước gương soi vào, tôi như không còn nhận ra mình nữa. Thay vào “đôi mắt” thông minh, trong sáng, lanh lợi xưa kia, bây giờ là “đôi mắt” đờ đẫn; mờ tối, ghèn đùn ra từng cục nhỏ. Khổ tâm nhất là nhìn vào cái gì cũng không được lâu vì mệt mỏi, vì lóa như bị quáng gà, cái gì hiện ra cũng chỉ mờ mờ ảo ảo. Cứ đà này thì đến lúc chỉ thấy phía trước toàn là bóng tối mà thôi.

May sao, cậu của Hòa là một thầy giáo ở xa lâu ngày về chơi. Với đôi mắt tinh tường của người thầy, với đôi mắt thân thương quan tâm của người ruột thịt, cậu đã phát hiện ra sự lười biếng và có biểu hiện hư hỏng của Hòa, cậu đã phát hiện ra “bệnh tật” của “đôi mắt” Hòa. Cậu đã cùng bố mẹ Hòa và các thầy cô giáo chữa chạy, chăm sóc, động viên kịp thời. Hòa đã hối hận và sửa chữa khuyết điểm. Bây giờ Hòa lại chăm học, chăm làm, vui chơi có chừng có mực và lành mạnh, tôi lại trở nên trong sáng, thông minh, lanh lợi và đáng yêu như trước. Sung sướng biết bao, tôi lại được nhìn thẳng vào sách vở, vào cảnh vật và bè bạn mà không thấy tủi thân và hổ thẹn nữa. Trong lễ sơ kết học kì I vừa qua, tôi hãnh diện được cùng cậu Hòa nhận giây khen và phần thưởng của nhà trường, được đón nhận những cái nhìn âu yếm, thân thiết của bố mẹ, thầy cô và bè bạn. Thật vui sướng xiết bao!
Bình luận (0)
Thi Hoa Bui
Xem chi tiết
Thi Hoa Bui
23 tháng 3 2021 lúc 20:15

giúp mik vs ạ, mik đag cần gấp. mình rất cảm ơn và hậu tạ!

 

Bình luận (0)
Kendall
23 tháng 3 2021 lúc 20:28

- Khi đến muộn, thái độ của thầy Ha-men: dịu dàng, không trách phạt mà thầy tự trách mình

- Những điểm khác lạ trong quang cảnh buổi học cuối cùng:

+ Trên đường đến trường thấy nhiều người tập trung trước trụ sở xã

+ Khi đến lớp, thấy không khí buổi học yên lặng khác thường

+ Thầy Ha-men mặc áo rơ-đanh-gốt màu xanh, diềm lá sen, đội mũ tròn lụa đen thêu

+ Dân làng phía cuối lớp lặng lẽ, buồn rầu

- Khi biết đây là buổi học cuối cùng bằng tiếng Pháp: tự giận mình đã lười học, ham chơi. Chưa bao giờ thấy hiểu bài đến thế. Choáng váng, xấu hổ, ân hận, say sưa nghe thầy giảng bài.

Bình luận (1)
Hoàng Tường Vy
Xem chi tiết
minh nguyet
9 tháng 5 2021 lúc 22:11

Tham khảo nha em:

Trong văn bản "Buổi học cuối cùng", nhân vật cậu bé Ph-răng đã để lại trong em nhiều ấn tượng sâu sắc. Thật vậy, nhân vật Ph-răng là một cậu bé ham chơi nay được đặt vào trong tình huống không bao giờ được học tiếng mẹ đẻ nữa, chính vì vậy, cậu đã bộc lộ những phẩm chất đáng quý. Đầu tiên, Ph-răng là cậu bé ham chơi. Dường như, cậu bé thích nô đùa với thiên nhiên hơn là đi học. Cậu không thuộc bài,hay trốn học và thường xuyên bị thầy giáo Ha-men trách phạt. Thứ hai, cậu bé Ph-răng đã thức tỉnh được tình yêu tiếng Pháp của mình khi nhận ra đây là buổi học tiếng mẹ đẻ cuối cùng. Điều này được thể hiện rất rõ trong diễn biến tâm lý của cậu. Thứ nhất, cậu ngạc nhiên vì những điều khác thường khi đến trường. Khi biết được đây là buổi học cuối cùng, tâm trạng của cậu choáng váng, sững sờ, bất ngờ và xúc động và thương thầy giáo biết bao. Sau đó, cậu cảm thấy nuối tiếc vì sự lười nhác học tập và sự ham chơi đi bắt những chú chim, giờ đây muốn được học tiếng mẹ đẻ cũng chẳng thể được nữa. Bên cạnh đó, cậu cũng thấy ân hận khi không thuộc bài và không đọc được chữ Pháp. Khác với mọi khi, ở buổi học hôm ấy, khi thầy Hamen giảng, cậu đã chăm chú nghe, thấy rõ ràng, dễ hiểu khác với trước đây thấy phức tạp, rắc rối, khó hiểu và thấy yêu thầy, thương thầy biết ơn thầy, tự nhủ sẽ nhớ mãi buổi học cuối cùng này. Ta có thể thấy, Ph-răng đã giác ngộ và hiểu ra giá trị của việc học tiếng mẹ đẻ, tha thiết muốn được học, được nói tiếng nói của dân tộc. Cậu ân hận vì những tháng ngày ham chơi của mình. Chẳng những thế, cậu còn hiểu được lời thầy Ha-men rằng, tiếng mẹ đẻ chính là chìa khóa thoát khỏi chốn lao tù. Đây chính là biểu hiện của lòng yêu nước. Tóm lại, Ph-răng là cậu bé ham chơi nhưng bên trong cậu cũng có những tình cảm cao đẹp, đó là sự kính trọng thầy giáo, lòng tự tôn dân tộc và lòng yêu nước.

 

Bình luận (1)
Phạm Khánh Ngọc
9 tháng 5 2021 lúc 22:12

Phrăng là một cậu bé yêu tiếng mẹ đẻ,yêu nước.

Bình luận (1)
Nguyễn Bích Hà
Xem chi tiết
Sad boy
6 tháng 7 2021 lúc 21:20

hmm .. mình đọc lại bài thì ko thấy Prăng vượt quá các cám dỗ bằng 1 cách nào hết mình chỉ thấy đoạn : nhưng tôi cưỡng lại được, và ba chân bốn cẳng chạy đến trường. thôi còn lại ko có

bn xem lại đề nhé

Bình luận (1)
Vũ Khánh Phương
Xem chi tiết
︵✰Ah
5 tháng 3 2021 lúc 21:37

- Trước buổi học: Phrăng định trốn học nhưng cưỡng lại được và vội vã đến trường.

-Những điều khác lạ trên đường đến trường và không khí trong lớp học khiến Phrăng ngạc nhiên.

- Khi biết đây là buổi học tiếng Pháp cuối cùng, Phrăng thấy choáng váng, sửng sờ, tiếc nuối, ân hận và tha thiết muốn được trau dồi học tập tiếng Pháp.

Bình luận (0)
Ngoc Kim
Xem chi tiết
Khánh Quỳnh
28 tháng 11 2021 lúc 11:49

A)

1. PTBĐ: tự sự, biểu cảm, miêu tả.

2. Điều làm cậu bé sợ là vết sẹo lớn che gần như toàn bộ mặt bên phải của mẹ cậu mặc dù cô có sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên.

3. Vì cậu bé đã nghe được toàn bộ "sự tích" của vết sẹo cũng như cảm nhận được tình mẫu tử của mẹ dành cho mình.

4. - Nếu là người con trong câu chuyện, khi chứng kiến câu chuyện của mẹ và cô giáo, em sẽ không ngồi trong góc nữa mà chạy ra thật nhanh, ôm lấy mẹ và nói: "Con tự hào và yêu mẹ nhiều lắm!"

 

Bình luận (2)
Khánh Quỳnh
28 tháng 11 2021 lúc 11:46

tách ra đi ạ

Bình luận (1)
Mia Edson
Xem chi tiết
Đỗ Tuệ Lâm
12 tháng 2 2023 lúc 14:52

1. Thể loại: truyện ngắn.

Đặc điểm: không quá nhiều nhân vật, cốt truyện chỉ đến một sự việc.

2. Chi tiết:

- Không nép sau lưng mẹ vì xấu hổ về vết sẹo của mẹ nữa.

- Nước mắt lưng trròng, ôm lấy mẹ.

- Nắm chặt tay mẹ suốt ngày hôm đó.

3. Bài học:

- Tình mẫu tử luôn thiêng liêng, vô giá nhất trên đời.

- Cần biết ơn, yêu thương người thân của mình.

- Không cần lo lắng suy nghĩ của người khác về vẻ bề ngoài không đẹp của người thân hay chính mình.

Việc làm bạn kiếm trên mạng nha.

4. Nghĩa:

- Một trong những bộ phận trên cơ thể của con người.

Dùng theo nghĩa gốc.

5. Một từ láy: dịu dàng.

Đặt câu: Từng cử chỉ dịu dàng của cô đã giúp cho chữ viết em ngày càng tiến bộ.

Tác dụng từ láy: gợi rõ hơn cái mình đang nói đến và làm cho câu văn thêm sức gợi cảm về từ ngữ.

Bình luận (0)